Bát canh sườn nấu dọc mùng

Ánh nắng ỏi ả đã bắt đầu xuất hiện trên mỗi khu phố, mỗi con đường đem lai cam giac ngôt ngat, mêt moi cho moi ngươi. Nhin mâm cơm khô khan trong ki tuc, tôi bỗng nhớ biêt bao món canh sườn nấu dọc mùng – thứ canh mát dịu bà thường nấu vào những ngày hè oi bức.

Bạn đang đọc: Bát canh sườn nấu dọc mùng

Bát canh sườn nấu dọc mùng

Sườn nấu dọc mùng – món canh giải nhiệt rất tốt trong mua he. Chẳng phải món ăn cao sang, cầu kì nhưng với bàn tay tỉ mỉ đầy ắp tình yêu thương bà đã nấu bát canh sườn dọc mùng thơm mát tạo cảm giác ngon miệng cho moi người trong gia đình.

Cảm giác chán ăn vào những ngày hè dường như biên mât khi đươc thương thưc mon canh ngon cua ba. Vị giòn thơm của dọc mùng cộng với vị ngọt cua sườn non, vi thanh mát trong sấu hoà quện với nhau làm nên bát canh tuyệt vời. Vì thế, món canh ấy luôn nằm trong danh sách thực đơn của cháu mỗi khi he vê.

Bát canh sườn nấu dọc mùng

Tình yêu thương con cháu của bà thể hiện ở sự tỉ mỉ trong cách chế biến món ăn. Tốn khá nhiều thời gian để thực hiện món canh sươn nấu dọc mùng, có những lần bà mất gần cả buổi sáng để nấu món canh này cho cả gia đình. Có lẽ, bà tim thây niêm vui tư trong anh măt long lanh va tiêng xi xup phat ra tư nhưng cai miêng tron vo trong môi lân hup bat canh ba nâu cua đan chau nho.

Không cần nhiều nguyên liệu chế biến nhưng mon canh nay lai đòi hỏi sự khéo léo va nhiêu kinh nghiêm. Ba lưa nhưng cây dọc mùng loại dài, mâp va không qua gia trong vươn để mon canh đươc ngon. Vỏ dọc mùng được làm sạch sẽ, ngày ấy bà không cho cháu đung vào loại rau này bởi nó rất ngứa, nếu không làm kĩ sẽ rất nguy hiểm khi ăn. Đê lam tăng thêm độ chua mát cho món canh, bà chọn nhưng quả sấu già. Hành, mùi tàu la hai loại rau gia vi đóng vai trò hết sức quan trọng tạo ra mùi vị trong bat canh sườn nấu dọc mùng. Những nhánh sườn đỏ rọi được bà ninh kĩ trong bếp củi,…Va có lẽ, công việc cháu giúp bà được nhiều nhất là trông bếp.

Bát canh sườn nấu dọc mùng

Hăn ba se rât vui khi biêt chau gai vung vê ngay nao cua ba giơ đa co thê nâu mon canh sươn doc mung thay ba cho ca gia đinh. Bơi bên chau luôn hiên hưu nhưng lơi ba dăn do. Chau cẩn thận khi tước vỏ dọc mùng, xào xương sườn và ninh thật kĩ. Cho những quả sấu già cạo vỏ cùng cà chua và những gia vị khác cho đến khi sôi nước, thả dọc mùng vào nâu chín. Thêm hành, mùi tau,…thê la món canh cháu thực hiện cũng thành công. Cô cháu gái bé bỏng ngày nào giơ đa thay ba nấu món canh sườn dọc mùng cho ca gia đinh vào những ngày he.

Những quả cà pháo muối chua ngày ấy luôn được bà chọn khi ăn cùng món canh dọc mùng này. Vị chua rôn rốt, ăn vao giòn tan của cà kết hợp với vị mát ngọt, thanh thanh trong bat canh luôn tạo ra sự thú vị hơn trong bữa ăn.

Yêu thích món canh sườn nấu dọc mùng phải chăng vì nó ngon hay bởi nó có cả tình yêu của bà, mùi vị đặc biệt ấy còn thấm những giọt mồ hôi cua bà trong ngày hè oi bức.

Tìm hiểu thêm: Cách làm món chả lụa kho trứng cút ngon ngất ngây

Bát canh sườn nấu dọc mùng

Buổi trưa đi học về trong ánh nắng gắt gỏng mùa hè, cảm giác mệt mỏi bỗng làm cháu thấy nhớ bà, nhớ món canh dọc mùng mát dịu…

Theo MonngonHanoi.com

Con đường dẫn tôi đến gay…

Bát canh sườn nấu dọc mùng
Tôi là gay, một anh chàng gay với một cuộc sống đầy những biến động và sóng gió (Ảnh minh họa)

Một hôm, tôi đ.ánh liều hôn anh, đấy là nụ hôn đầu đời. Nụ hôn ấy không mang đến cho tôi cảm giác gì nhưng không hiểu sao, anh không trách mắng mà còn hôn lại tôi nữa…

Trong cuộc sống mỗi con người đều có những bí mật riêng cần phải che giấu. Tôi cũng vậy, cũng có một bí mật chưa từng chia sẻ cùng ai… nhưng khi tôi quyết định chia sẻ với Tâm sự bí mật này, tôi tin chắc sẽ có người nào đó phát hiện ra tôi là ai.

Khi chia sẻ những điều này, tôi chỉ muốn mọi người hiểu thêm về một thế giới vẫn luôn tồn tại cùng với sự phát triển của xã hội. Tuy mọi người ở giới thứ ba không nhiều nhưng họ cũng rất cần tới sự thông cảm và chia sẻ của mọi người.

Sau khi đọc được những dòng tâm sự này, tôi tin chắc rằng, có người sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, có người không hiểu sẽ ghê tởm và khinh thường những con người như tôi… nhưng dù sao đi nữa, đó cũng là cách nhìn nhận và đ.ánh giá của mọi người. Còn tôi, khi trút hết những dòng tâm sự này, tôi sẽ thanh thản hơn khi tôi được sống với chính mình, đó là cuộc sống của riêng tôi. Và tôi chỉ muốn nói với mọi người một điều rằng, tôi hạnh phúc khi nói mình là gay.

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nhỏ hạnh phúc, ở một vùng quê yên bình, cuộc sống của tôi dường như luôn đủ đầy về tình cảm cũng như vật chất. Tôi hạnh phúc khi được sống trong tình yêu thương của bố mẹ, có cơm ăn áo mặc đủ đầy và được cắp sách đến trường giống như bao người bạn cùng trang lứa khác…

Năm lên 7 t.uổi, tôi đến sống với bà ngoại và bác, cũng cách nhà tôi không xa. Trong một lần bố mang tôm xuống nhà bà ngoại cho chúng tôi ăn, trên đường trở về nhà, bố đã bị một tên say rượu đ.âm vào và kéo lê bố một đoạn đường khoảng 10 mét. Mọi người dân quanh đấy đã đưa bố tôi vào viện và chạy vào báo cho bà ngoại tôi. Đến lúc mọi người chạy ra thì chỉ nhìn thấy những vệt m.áu kéo dài trên đường…

T.uổi còn nhỏ, tôi đâu có hiểu được sự việc xảy ra đáng sợ như thế nào? Lúc ấy, tôi vẫn cười đùa rất vui vẻ với mấy đứa bạn hàng xóm xung quanh đấy. Mẹ tôi ở trên nhà sau khi biết tin đã không thể bò đi nổi và phải nhờ bà con làng xóm đưa mẹ ra viện thăm bố.

Có một chuyện đã khiến tôi hối hận cho đến tận bây giờ. Khi bố tôi hấp hối, mẹ bảo một người họ hàng về đón tôi ra để nhìn mặt bố lần cuối thì tôi đã hết toáng lên và không đến. Bởi trong đầu một đ.ứa t.rẻ con, bệnh viện thật đáng sợ. Kể từ giây phút đó, tôi vĩnh viễn mất bố và cho tới tận bây giờ, hình ảnh của bố cũng đã mờ dần trong tâm trí tôi. Giờ đây, tôi rất hối hận và chỉ ao ước rằng: “Giá như hôm đó tôi có một chút dũng cảm để ra bệnh viện thăm bố thì tôi đã có những kỉ niệm về người đã sinh thành ra mình”.

Mẹ tôi ra viện và kể cho tôi biết: “Khi bố bị tai nạn, khuôn mặt bố đã bị biến dạng”… mỗi lần nghĩ đến câu nói ấy của mẹ, khóe mắt tôi lại cay cay. Tôi nhớ bố quá, bố là một người đàn ông tốt, luôn yêu vợ thương con… vậy mà, cuối cùng, bố cũng phải từ giã người vợ trẻ và những đứa con thơ của mình để sang một thế giới khác.

Bát canh sườn nấu dọc mùng

Tôi vĩnh viễn mất bố và cho tới tận bây giờ (Ảnh minh họa)

Mọi người kể cho tôi nghe rằng, ngày bố tôi phải làm phẫu thuật nên phải cạo trọc đầu. Không hiểu lý do vì sao hộ lý và y tá không làm việc ấy. Mẹ tôi đau xót thương chồng nên đã tự tay cạo đầu cho bố trước khi lên bàn mổ trước sự chúng kiến của các bác (anh trai của bố tôi). Sau này lớn lên, vẫn có một chân lý luôn tồn tại trong đầu tôi: ” Tình anh em không bao giờ bằng được tình nghĩa yêu thương của người vợ dành cho chồng”. Trước khi lên bàn mổ, bố tôi vẫn tỉnh táo và nói được với mẹ tôi rằng: ” Anh biết em lấy anh hai bàn tay trắng. Anh chưa làm gì được cho em và các con bớt khổ… nhưng em hãy cố gắng sống và nuôi hai con ăn học thành người”. Nói xong, bố ghì chặt mẹ vào lòng… và có lẽ, bố bị đau quá nên đẵ cắn mạnh vào vai mẹ, để đến bây giờ, vết sẹo ấy vẫn hằn sâu trên vai mẹ.

Khi cánh cửa phòng mổ mở ra cũng là lúc mẹ tôi phải ôm trên vai trách nhiệm của một người cha, người mẹ. Bố tôi ra đi là niềm mất mát vô cùng to lớn… để rồi, lớn lên từng ngày, tôi mới hiểu được rằng: ” Mẹ là duy nhất một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng”. Mẹ tôi vĩ đại quá! Sau 15 năm bố mất, tôi đã 21 t.uổi đầu và cậu em trai của tôi cũng 18 t.uổi thì công lao và sự hi sinh của mẹ dành cho anh em chúng tôi không thể nói hết thành lời.

15 năm không có chồng bên cạnh, 15 năm một mình vất vả nuôi con, 15 năm cái gia đình nhỏ này một mình mẹ tôi gánh vách không một lời oán than… Bao nhiêu cơ cực và sóng gió mẹ phải chịu đựng, nhẫn nhịn để nuôi hai anh em chúng tôi ăn học thành người. Vậy mà không biết bao lần, mẹ bị các anh của bố tìm cách vu oan ” loại đàn và l.ăng l.oàn” để tìm cách đuổi mẹ con chúng tôi ra đường chỉ vì mảnh đất chúng tôi đang ở. Chao ôi! Chỉ vì đất đai mà các bác đã không nỡ vu oan, sỉ nhục một người đàn bà bất hạnh để chiếm đoạt và đuổi mẹ con chúng tôi ra đường…

Dù bị anh em của chồng đối xử không ra gì nhưng mẹ tôi vẫn sống, vẫn nhẫn nhịn tất cả những điều xa tiếng xấu để nuôi hai anh em chúng tôi ăn học thành người. Cũng không vì thế mà mẹ oán trách hay thù hận mọi người vì đã vu oan cho mẹ. Mẹ nói với chúng tôi rằng: ” Cây ngay không sợ c.hết đứng. Mẹ không như thế nên các con không phải sợ. Với mẹ, có 2 con là thứ quý giá nhất rồi”.

Mẹ tôi sống trên sự ghét bỏ của gia đình nhà chồng nhưng mẹ vẫn sống đúng đạo làm dâu, làm em… để tới bây giờ, gia đình tôi chẳng giàu có hơn ai nhưng mẹ con tôi luôn nhận được sự yêu thương và nể trọng của tất cả mọi người. Bởi mẹ tôi đã sống vì cái tâm, cái đức của người phụ nữ… và giờ đây, ba chị dâu của mẹ vẫn tự hào khi có được một người em dâu hiếu thảo, đảm đang như mẹ.

Bây giờ lớn lên, tôi mới hiểu thấu sự cô quạnh của mẹ khi thiếu hơi ấm của chồng như thế nào. Tôi cũng nói với mẹ ” Mẹ hãy tìm cho mình một niềm vui và hạnh phúc. Dù người đó là ai con cũng đồng ý”. Nhưng mẹ chỉ cười nói “Mẹ sống quen thế này rồi. Nếu mẹ có ý định đi bước nữa thì mẹ đã không nuôi được 2 con trưởng thành. Mẹ có hai con là quá đủ”. Tôi tự hỏi, hạnh phúc là gì mà mọi người vẫn mải mê tìm kiếm… nhưng với tôi, hạnh phúc là ở đây, trong chính ngôi nhà nhỏ này, là gia đình và sự yêu thương của mẹ.

Người mẹ nào sinh con ra, nuôi con lớn chẳng mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với con mình? Hơn nữa, tôi lại là con trai nên lúc nào mẹ cũng mong tôi lập gia đình để có cháu nội bế. Nhưng “Mẹ ơi! Con xin lỗi. Chuyện bí mật này làm sao con dám nói với mẹ, khi con là gay? Mẹ đã quá vất vả vì con rồi, nếu như con nói ra sự thật bất hạnh này thì mẹ sẽ thế nào đây? Còn ai hiểu và thông cảm cho nỗi lòng của con nữa?”...

Có những lúc tôi thật ghê tởm bản thân mình và tôi tự hỏi: “Tại sao tôi lại làm những việc như thế?“. Tôi nghĩ, ai trong chúng ta cũng đều có một bí mật cần che giấu… và bí mật có được hé lộ hay không cũng phụ thuộc vào con người ta có dám đối diện với nó hay không thôi?

Bát canh sườn nấu dọc mùng

>>>>>Xem thêm: Cách làm mì tôm xào thịt bò nhanh gọn, nóng hổi cho bữa sáng

Tôi luôn mong cho anh hạnh phúc… bởi dù sao đi nữa, anh cũng là mối tình đầu trong thế giới gay của tôi (Ảnh minh họa)

Tôi là gay… tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại như vậy? Liệu có phải là do tôi thiếu bàn tay chăm sóc và hơi ấm của một người cha đã khiến tôi như thế này? Hay do tôi không có được sự giáo dục về giới tính nên đã không tìm được giới tính thật của mình trong quá trình dậy thì?… nhưng dù vì lý do gì đi chăng nữa thì tôi cũng chắc chắn một điều rằng, tôi là gay.

Tôi biết chắc chắn một điều rằng, mình không thể lập gia đình vì tôi không muốn lừa dối bất cứ một người con gái nào cả. Cuộc sống của tôi cho đến tận bây giờ vẫn chưa biết tới một cái nắm tay của người con gái là như thế nào thì làm sao tôi có thể lập gia đình? Tôi cũng không thể cưới một người con gái không yêu về làm vợ để làm trọn trách nhiệm của người con trai trưởng trong gia đình, tôi sợ như những anh chàng gay khác, cũng cưới vợ, cũng sinh con… nhưng giữa họ không có tình yêu mà chỉ có trách nhiệm. Sống như vậy thì chỉ làm tổn thương người con gái đã hết lòng yêu thương và chăm chút gia đình của họ mà thôi…

Nếu những người thân, bạn bè biết tôi bị gay, chắc chắn họ sẽ rất kì thị. Nhưng cũng là con người với nhau, tôi mong muốn mọi người hãy mở rộng lòng mình và chấp nhận những con người thuộc giới tính thứ ba, bởi họ cũng là một phần tạo nên xã hội đầy màu sắc. Chúng tôi cũng chẳng khác gì những con người bình thường vì chúng ta đều sống theo quy luật tất yếu của tự nhiên … Nhưng những gì tôi sống, tôi cảm nhận, tôi hạnh phúc khi nói mình là gay.

Có lẽ mọi người sẽ nghi ngờ giới tính của tôi, cũng như sự khẳng định của tôi ở thế giới thứ ba? Nhưng sống trên đời 21 năm nay, tôi đã trải qua những cung bậc cảm xúc, những tư tưởng khác nhau, sự đấu tranh của bản thân mình… và giờ đây, tôi có thể khẳng định được giới tính thật của mình.

Con đường dẫn tôi đến gay… đấy là khi bố tôi mất, tôi thường xuyên đến ngủ với một người anh họ. Anh ấy là người rất bình thường, đã trưởng thành và cơ thể của anh cũng đã phát triển hết. Dù mới 7 t.uổi nhưng tôi rất hiếu động và muốn tìm hiểu mọi thứ trên cơ thể của anh. Mỗi lần ngủ với anh, tối nào tôi cũng cho tay và quần anh và mò mẫn cái gì đó… Lúc đầu, anh có quát tôi không để yên cho anh ngủ nhưng lâu dần thì anh cũng kệ, coi đó như một thói quen. Kể từ đó, tôi thường xuyên sang ngủ với anh. Chúng tôi đã ngủ với nhau từ năm tôi 7 t.uổi cho đến khi tôi học lớp 9, là năm tôi 15 t.uổi.

Năm ấy, tôi bắt đầu dậy thì và lúc ấy, tôi cũng đã biết thỏa mãn là gì. Cơ thể tôi bắt đầu phát triển nhưng lại trái ngược với những cậu bạn của mình. Tôi khao khát được ngắm nhìn cơ thể đàn ông và anh họ tôi lại là một mình mẫu quá lý tưởng bởi sự cao to và rất nam tính.

Những tối ngủ với anh là những lần tôi khao khát thể xác tới rạo rực. Tôi biết mình đã lớn và biết mình phải làm gì nhiều hơn là chỉ cho tay và quần của anh. Một hôm, tôi đ.ánh liều hôn anh, đấy là nụ hôn đầu đời. Nụ hôn ấy không mang đến cho tôi cảm giác gì nhưng không hiểu sao, anh lại không trách mắng tôi mà trái lại, anh cũng hôn tôi… và anh em chúng tôi đã quấn vào nhau từ giây phút ấy.

Tôi bắt đầu biết l.àm t.ình, biết sung sướng là như thế nào… Và tôi tự hỏi: ” Anh tôi là một người đàn ông bình thường thì tại sao lại có thể làm như thế với tôi?”... Cứ đêm về, anh em chúng tôi lại điên cùng lao vào nhau mà không ai nói với ai bất cứ lời nào, cũng không ai có thể lý giải nổi tại sao chúng tôi lại làm như vậy?

Cũng vì không thể hiểu được những gì mình làm với anh họ nên tôi đã mò mẫm vào mạng để tìm hiểu và biết được, những hành động như thế với người đồng tính gọi là gay.

Lên cấp ba, tôi đi học và ôm trong lòng nỗi tâm tư không biết chia sẻ cùng ai. Cho đến khi tôi học lớp 11, cũng là lúc anh họ rời xa gia đình để vào Nam đi bộ đội. Giờ đây, anh cũng đã lập gia đình ở trong đó và có một cuộc sống rất yên ổn, hạnh phúc…

Tôi luôn mong cho anh hạnh phúc… bởi dù sao đi nữa, anh cũng là mối tình đầu trong thế giới gay của tôi ở cái t.uổi ngây ngô ấy.

Thế đấy các bạn ạ! Tôi là gay, một anh chàng gay với một cuộc sống đầy những biến động và sóng gió. Dù bị kì thị, ghét bỏ hay nhận được sự chia sẻ, cảm thông… thì giờ đây, tâm hồn tôi cũng thanh thản hơn khi tôi đã sống thật với bản thân mình và dám tâm sự hết nỗi lòng của mình!

himitsu.cuocdoi@…

Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *