Khi trở thành tân sinh viên, đồ ăn của mẹ gửi lên vừa giúp tôi tiết kiệm chi phí, vừa ăn ngon, đặc biệt, hương vị của nó làm tôi nhớ nhà, nhớ quê da diết.
Thịt kho hột vịt, món ăn mẹ gửi làm tôi nhớ nhà da diết
“Con muốn ăn gì, để mẹ gửi đồ ăn lên”, câu nói của mẹ tôi lặp đi lặp lại trong nhiều năm qua. Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu trở thành tân sinh viên, mẹ tôi tất bật dặn dò việc ăn uống. Mẹ sợ tôi ăn uống không được, mẹ sợ tôi nhịn đói để dành t.iền và có lẽ… mẹ lo vì tôi không biết nấu ăn.
Từ lúc trở thành tân sinh viên tôi luôn mong đến ngày cuối tuần, vì những ngày đó tôi bắt xe buýt ra ngã tư đường Trương Định và Kỳ Đồng, quận 3, TP.HCM chờ chuyến xe khách mang biển số 71… để nhận đồ ăn của mẹ gửi lên. Xe dừng, tôi cầm cái bịch đồ nặng trĩu, tờ giấy treo tòn ten bên ngoài với dòng chữ “gửi Đạt, quận 10″, phía dưới kèm theo số điện thoại của tôi, bởi vì mẹ sợ bịch đồ ăn bị thất lạc hoặc ai lấy nhầm, sợ tôi không ăn được đồ ăn mẹ nấu.
Về tới phòng, tôi chưa kịp mở bịch đồ, mẹ đã gọi và nói “con nhận được chưa, nhớ hâm nóng hả ăn nha”. Hồi đó, tôi vẫn hay thắc mắc rằng tại sao mẹ lại hay đến vậy, biết cả giờ tôi nhận đồ ăn. Đến bây giờ, tôi ngồi viết những dòng này mới nghĩ rằng mẹ tôi lo lắng cho tôi đến nhường nào. Mở bịch đồ ăn ra mà tôi giật mình, nào là thịt kho hột vịt, cá kèo kho tiêu, tôm khô…, tất cả được mẹ để trong hũ và đóng nắp cẩn thận. Trút đồ ăn ra hâm nóng, mùi thơm xọc lên mũi đã làm tôi nhớ nhà, nhớ quê da diết.
Phòng trọ tôi ở 3 đứa nên đồ ăn cũng hết nhanh. Có bạn ở miền Trung, mỗi lần nó ăn ké là nó khen tấm tắc, rồi hỏi tùm lum về vùng miền. Tôi ấn tượng nhất là anh bạn ở tỉnh T.iền Giang. Hai tuần nhà bạn ấy gửi đồ ăn lên một lần, mỗi lần gồm bao gạo 20 kg và một thùng xốp to được đóng cẩn thận. Mở thùng ra, cũng giống những thức ăn mẹ tôi hay gửi cho tôi, nhưng có thêm con gà luộc, xung quanh còn có nhiều trái cây nào là chuối, bưởi, măng cục… Hỏi ra mới biết nhà nó có một vườn trái cây.
Nhờ những đồ ăn đó mà chúng tôi tiết kiệm một khoản t.iền chi tiêu. Cùng nhau ngồi ăn, trò chuyện hiểu nhau hơn. Có những tháng ngày, chúng tôi sợ mẹ cực nên không cho mẹ gửi đồ ăn lên, 3 thằng phải tự mò đi chợ mà nấu đồ ăn, tuy đơn giản và không ngon nhưng rồi cũng xong bữa…
Đến bây giờ, tôi có thể tự lo cho bản thân nhưng mỗi lần nói chuyện với mẹ qua điện thoại, kết thúc cuộc gọi là mẹ hỏi: “Con muốn ăn gì, để mẹ gửi đồ ăn lên”.
Theo Thanhnien
Sinh viên lần đầu xa nhà: Những ánh đèn và ba
Từ lúc là sinh viên lần đầu xa nhà đến nay, tôi và anh trai vẫn đang đi dưới những ánh đèn nhỏ bé, giản dị mà ba đã thắp lên như thế.
Với tôi và anh hai, ánh đèn bàn là hy vọng, là ước mong về tương lai – Trần Thanh Thảo
Làm sinh viên lần đầu xa nhà lên Sài Gòn, với tôi thành phố về đêm thật đẹp bởi những ánh đèn lấp lánh. Đèn ở Sài Gòn sáng lung linh hơn ở quê. Và cũng từ những ngọn đèn ấy làm tôi lại nhớ về những ngày tháng ở quê, những ánh đèn bàn học hay đèn đường làng, nó theo ký ức t.uổi thơ tôi đã bao năm rồi.
Ánh đèn bàn học là thứ gắn liền cả quá trình học tập của tôi và anh hai tôi. Hồi còn nhỏ, nhà tôi chỉ có một cái đèn bàn ba mua cho. Lúc anh hai học bài xong thì tới tôi học. Cứ vậy cho tới năm tôi lên lớp 8 thì tôi được ba mua cho một cái đèn khác. Tôi đã mong chờ cái đèn nhỏ nhoi này suốt nhiều năm trời.
Có lẽ chiếc đèn học ba mua là niềm may mắn giúp tôi và anh hai theo đuổi những con chữ. 5 năm trước, anh tôi cũng dưới ánh đèn ấy mà vui mừng cầm giấy báo trúng tuyển vào Trường ĐH Y dược Cần Thơ. Một năm trước, ngày tôi tra kết quả vẫn dưới ánh đèn ấy và tôi khóc khi mình thi đậu vào Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM.
Với tôi và anh trai, ánh đèn ấy là hy vọng, là ước mong của hai anh em về một tương lai tươi sáng. Với ba tôi, chắc hẳn nhìn vào đó, ông trao gửi niềm mong mỏi lớn nhất cả đời này cho hai đứa con của mình.
Xa nhà, tôi nhớ những ánh đèn khác nữa, dù không hào nhoáng và lấp lánh. Tôi nhớ những ngày ba hay ngồi trước sân đợi tôi đi học về dưới ánh đèn đường trước nhà. Đợi tôi vào nhà rồi ba mới yên tâm. Ánh đèn đường ở quê vàng vọt, hiu hắt, in bóng ba hằn lên cả t.uổi thơ tôi.
Có lẽ bởi hoài niệm về những ánh đèn, ngày vào ĐH, nhìn đèn ở phòng ký túc xá (KTX), tôi nhớ ba da diết. Tôi nằm dưới ánh đèn, nhớ cả những kỷ vật ba từng tặng tôi. Chiếc đồng hồ trên tay tôi mà ông tặng đã theo tôi từ lớp 7 đến năm nhất ĐH. Có lẽ tôi giống ba về tính cách, về sở thích chụp ảnh, đọc sách…
Cũng hai năm rồi kể từ ngày ba mất. Khi ngồi học trong KTX, nhìn chiếc đèn bàn, tôi luôn nhớ chiếc đèn bàn năm nào ba dành t.iền mua cho anh em tôi. Chúng tôi nhìn vào chiếc đèn bàn, lại nhớ đến niềm mong mỏi của ba gửi gắm. Anh tôi còn một năm nữa là thực hiện được ước mơ trở thành bác sĩ. Còn tôi thì sẽ tiếp tục học thật tốt để trở thành công dân có ích cho xã hội.
Từ lúc là sinh viên lần đầu xa nhà đến nay, tôi và anh vẫn đang đi dưới những ánh đèn nhỏ bé, giản dị mà ba đã thắp lên như thế.
Theo Thanh niên